Chiên lành
Thi thoảng có dịp tôi ghé nhà bạn bè chơi. Lúc thì trao đổi chuyện đời, lúc thì thư giãn với nhau bằng những câu chuyện cười.
Gia đình người bạn thân không xa nhà cho lắm có một hồ cá khá đẹp cũng như những con cá thật dễ thương. Lâu lâu chủ nhà đi ngang qua cho chút thức ăn và lấy bàn tay vuốt vuốt thành hồ. Thật lạ mắt cả đàn cá đi theo bàn tay chủ của chúng.
Ngồi chơi khá lâu, tôi cũng lấy ít thức ăn bỏ cho chúng và cũng đưa bàn tay của mình ra để vuốt quanh thành hồ như chủ của chúng làm. Thật ngạc nhiên khi thấy bàn tay của tôi đưa ra đàn cá cứ như đơ như cây cơ vậy.
Dĩ nhiên tôi thắc mắc hỏi người bạn làm sao đàn cá lại như thế?
Để giải đáp thắc của tôi, người bạn giải thích đơn giản là ngày ngày bạn cho chúng ăn, ban chơi với nó nên bàn tay của bạn quá quen với chúng nên khi thầy đưa tay ra thì chúng bơi theo bạn. Thấy cũng hay! Loài cá vô tri vô giác nhưng dường như nó có cái cảm khi chủ của chúng cho chúng ăn, chơi đùa với chúng. Bàn tay cho thức ăn và bàn tay đùa vui với chúng đã trở nên thân thuộc đến độ không có người nào khác thay bàn tay đó dù có cho ăn hay chơi với chúng.
Hình ảnh của đàn cá trong hồ ở nhà người bạn làm cho tôi liên tưởng đến đàn chiên. Người Việt Nam chúng ta khá xa lạ với đàn chiên bởi lẽ khí hậu không phù hợp cho chuyện chăn nuôi chiên. Chỉ ở Do Thái người ta mới nuôi chiên để lấy lông hay lấy thịt. Đặc tính của chiên là sống đoàn lũ và nghe theo người chủ chăn.
Rất gần gụi với đời sống của người Do Thái, Chúa Giêsu đã lấy hình ảnh của người mục tử để nói về mình và những người đi theo mình, những người thuộc về mình: “Ta là mục tử nhân lành, Ta biết chiên Ta và chiên Ta biết Ta” (Ga 10,14),
Trang Tin Mừng theo Thánh Gioan mà chúng ta vừa nghe (Ga 10,11-18): Cho thấy Chúa Giêsu là mục tử nhân lành, Ngài biết chiên của Ngài, và chúng cũng nhận ra Ngài. Không giống như người chăn thuê, Chúa Giêsu sẵn sàng hiến mạng sống của mình để bảo vệ đoàn chiên.
Không chỉ ở đoạn Tin Mừng này ta thấy hình ảnh của đoàn chiên, của chủ chiên, của từng con chiên nhưng đâu đó ta thấy hình ảnh mà Thiên Chúa muốn nói với mỗi người chúng ta và với mọi người rằng Ngài chính là Chủ, là Chúa của đời ta. Nếu ta tín thác đời ta nằm trong bàn tay của Chúa ắt hẳn ta sẽ cảm thấy bình an và thanh thản.
Với tâm tình xác tín rằng Chúa là mục tử, Chúa là đấng chăn dắt đời mình, vua Thánh Đavit đã bày tỏ lòng mình:
Chúa là mục tử chăn dắt tôi, tôi chẳng thiếu thốn gì.
Trong đồng cỏ xanh tươi, Người cho tôi nằm nghỉ.
Người đưa tôi tới dòng nước trong lành
và bổ sức cho tôi.
Người dẫn tôi trên đường ngay nẻo chính
vì danh dự của Người.
Lạy Chúa, dầu qua lũng âm u
con sợ gì nguy khốn, vì có Chúa ở cùng.
Côn trượng Ngài bảo vệ, con vững dạ an tâm.
Chúa dọn sẵn cho con bữa tiệc ngay trước mặt quân thù.
Ðầu con, Chúa xức đượm dầu thơm,
ly rượu con đầy tràn chan chứa.
Lòng nhân hậu và tình thương Chúa
ấp ủ tôi suốt cả cuộc đời,
và tôi được ở đền Người
những ngày tháng, những năm dài triền miên.
Rõ ràng rằng nếu ta để cho đời Chúa dẫn dắt ta thì ta sẽ bình an như những con chiên lành ngoan ngùy đi theo tiếng gọi của chủ. Hẳn nhiên rằng con nào ngoan ngùy đi theo đàn thì sẽ được hưởng những điều tốt nhất mà chủ lo cho chúng. Ngược lại, nếu chúng ngỗ nghịch, chúng bất tuân thì cuộc đời chúng sẽ khổ và có khi hư đi bởi trộm cướp và thú dữ luôn rình rập.
Ngày hôm nay, Giáo Hội mừng lễ Chúa Chiên Lành như nhắc nhở mỗi kitô hữu chúng ta về chân tính của mỗi người chúng ta. Mỗi người chúng ta là những con chiên trong vòng tay của vị Mục Tử Nhân Lành là chính Chúa Giêsu. Nếu chúng ta ngoan ngùy để cho Chúa hướng dẫn, Chúa dẫn đát đời ta thì chắc chắn ta sẽ bình an thanh thản.
Như Chúa đã nói Chúa là đấng chăn chiên thật và lòng của vị chủ chăn thật này hết sức đặc biệt đó chính là người chủ này sẵn sàng để lại 99 con chiên lành để đi tìm con chiên lạc. Tâm tình ấy được trải dài bằng lòng thương xót của vị chủ chăn dành cho những con chiên tật nguyền, những con chiên khuyết tật.
Nghĩ như thế, nói như thế, suy như thế để ta luôn luôn tin tưởng và tín thác cuộc đời của ta trong lòng bàn tay của vị mục tử nhân lành là chính Chúa.
Giữa thời cuộc lữ thứ trần gian này có quá nhiều tiếng gọi: tiếng gọi của vật chất, tiếng gọi của danh vọng, của quyền lực, của xác thịt… Những tiếng gọi đó đôi khi làm át đi tiếng gọi của chủ chăn Giêsu để rồi ta mãi mê đi theo những tiếng gọi đó.
Mỗi người chúng ta có quá nhiều cảm nghiệm nay nói đúng hơn là kinh nghiệm về những tiếng gọi không phải là tiếng gọi của mục tử Giêsu.
Có khi ta thấy những người thân của chúng ta, ngay trong gia đình của chúng ta cứ mãi miết đi tìm đồng tiền, đi tìm quyền lực, đi tìm danh vọng bất chấp bằng mọi cách.
Có khi ta thấy người gần bên cạnh ta lao đầu vào những cuộc vui vô bổ và chi tiêu thật phung phí và lệ thuộc nặng nề vào tiền của vật chất.
Có khi ta thấy người rất gần chúng ta cứ mãi say theo cuộc tình không có điểm dừng và ngang trái…
Tất cả những ngổn ngang của cuộc đời như thế đập vào mắt ta, len vào lòng ta tự lúc nào ta không biết.
Và bản thân ta, nhiều lần nhiều lúc ta cũng rơi vào cạm bẫy của thế gian, của cuộc đời để ta không còn đủ thinh lặng để nghe tiếng của mục tử Giêsu nữa.Chỉ trong thinh lặng, chỉ trong tĩnh lặng của cuộc đời ta mới nghe rõ được tiếng của mục tử Giêsu mà thôi.
Để bước theo chân của vị mục tử mang tên Giêsu, điều quan trọng là ta phải lắng nghe tiếng của Ngài.
Xin Chúa thêm ơn cho mỗi người chúng ta để chúng ta đủ thinh lặng để nghe tiếng của mục tử Giêsu và bước theo tiếng gọi của chủ chăn. Xin Chúa cho ta trở thành như những con chiên lành, chiên ngoan luôn đi theo con đường của mục tử đã đi. Ước gì mỗi người chúng ta là những con chiên ngoan, những con chiên hiền lành, những con chiên ngoan ngùy luôn lắng nghe và bước theo bước của mục tử nhân lành mang tên Giêsu.
Nguồn: http://giaophanmytho.net/suy-niem-giang-le/suy-niem-chua-nhat-iv-phuc-sinh---nam-bnhieu-tac-gia-30921.html